Ai cũng trách mẹ Mốc là không chịu viết blog cho cháu. Cơ mà bận lắm ạ, chứ không thì cũng muốn “đú theo các chú” ngay. Thôi hôm nay tranh thủ viết cho Mốc coi như là gỡ gạch hôm Mốc tròn nửa tuổi vậy.
Con yêu của mẹ,
Hôm nay mẹ mới có thời gian ngồi viết lại mấy điều mà mẹ đã muốn viết cho con từ lúc mẹ còn đang trong phòng hồi sức sau ca mổ đẻ. Đến lúc con đọc được những dòng này thì chắc là con đã lớn lắm rồi ý.
Mẹ sẽ không bao giờ quên được ngày 24-11-2008 đẹp trời ấy. Ngày mẹ đón con ra với cuộc đời thực sự là một ngày “nắng vàng và gió hát”. Đẹp vô cùng con ạ! Mẹ nghỉ chờ sinh mất 2 tuần, ai cũng sốt ruột và mong con lắm. Ngày hôm ấy, bắt đầu từ những cơn co lúc 3h sáng, mới đầu mẹ vẫn chịu được vì những cơn đau còn nhẹ và khoảng cách xa nhau. Nhưng đến 3h30 thì đau dồn dập hơn và mẹ phải gọi bố dậy. Bố đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng và mong con vô cùng nên bật dậy nhanh chóng, chạy sang phòng bà nội gọi bà. Mẹ thì gọi điện cho bà ngoại. Cả nhà còn làm một bữa cơm hoành tráng, bà bắt mẹ ăn 2 bát cơm để “lấy sức mà rặn đẻ”. 5h kém 5 phút thì phái đoàn nhà mình lên taxi vào viện với bao thứ lỉnh kỉnh đồ đạc như bao nhiêu ca đi đẻ khác. Trước khi đi mẹ còn hăm hở nhắn tin cho 2 cô bạn thân nhất với nội dung cụt lủn “Tao đi đẻ đây”.
Vào viện tự nhiên mẹ thấy con đạp ít hơn, cơn co cũng không nhiều hơn. Mẹ gọi cho bác sỹ theo dõi của mẹ, may mà bác sỹ cũng đang đỡ đẻ ở viện nên mẹ được khám luôn. Bs kết luận: đẻ thường sẽ rất khó => phải mổ! Ôi mẹ nghe mà bàng hoàng cả người. Mẹ đã chuẩn bị tinh thần cho 1 ca đẻ thường, mẹ đã tập thở, tập thể dục tiền sản để dễ sinh, thậm chí còn tìm kiếm các thông tin kiêng khem làm đẹp sau sinh cho những người sinh thường, vậy mà cuối cùng lại là đẻ mổ. Mẹ sợ quá nên đã khóc, vì từ trước đến giờ đã có dao kéo bác sỹ đụng vào người bao giờ đâu. Bà nội an ủi mẹ: “thôi không có gì mà sợ con ạ. Trong SG họ còn đòi mổ ấy chứ. Bây giờ người ta đẻ mổ đầy ra đấy, không có gì đâu”. Bố thì thương mẹ quá không nói gì được, chỉ biết ngồi bên cạnh bóp vai bóp tay, xoa lưng cho mẹ dễ chịu.
Rồi cô y tá dẫn mẹ vào phòng mổ, họ truyền nước, gây tê cục bộ, đeo dây đánh số vào cổ tay mẹ và sau khi bs thao tác khoảng 5 phút, đột nhiên mẹ thấy tức bụng lắm thì con oe oe toáng lên, báo cáo với cả thế giới là tớ đã ra đời rồi đây này. Cô y tá sau khi lau chùi và quấn tã cho con thì mang sang cho mẹ nhìn và bảo: “Chị ơi, con trai chị này. Bé nặng 3.2kg. Chào đời lúc 7h kém 15 phút”. Mẹ chỉ kịp nhìn con 1 cái và gật đầu là cô ấy mang con đi. 20 phút cho việc khâu vết mổ và mẹ được đưa sang phòng hồi sức. Lúc ấy mẹ chưa biết đau là gì, thậm chí còn thấy khoai khoái phương pháp mổ đẻ. Nhanh thế, chả phải gào câu nào mà con đã ra đời. Nhưng rồi khoảng 1 tiếng sau mẹ tự nhiên thấy buồn nôn kinh khủng. Mẹ chỉ kịp bảo cô y tá: chị ơi, em buồn nôn quá. Cô ấy chưa kịp mang khăn lại thì mẹ đã nôn sạch ra cái đệm (ak ak, đoạn này hơi mất vệ sinh tí). Mẹ rút ra kinh nghiệm cho những ai dự định mổ đẻ là không nên ăn gì trước khi mổ. Nằm trên giường hồi sức, nhàn rỗi chả có việc gì làm, điện thoại thì không được mang theo người, mẹ nhìn ngắm xung quanh, buôn chuyện với mấy sản phụ khác và ngắm trời qua khung cửa sổ. Ngày hôm đó thực sự là một ngày rất đẹp trời. Mấy hôm trước trời còn âm u với dư âm của trận lụt lịch sử của Hà Nội, vậy mà ngày con sinh thì trời đẹp lạ thường, nắng vàng rực rỡ, gió hát vui vẻ trên những cành cây. Mẹ nằm đó, hồi hộp và hạnh phúc đến trào nước mắt khi nghĩ rằng cuối cùng thì mẹ con mình cũng gặp nhau sau bao đợi chờ mong ngóng. Từ giờ phút đó trở đi sẽ có một sinh linh bé bỏng gọi mình là mẹ, phụ thuộc hoàn toàn vào mình, là một phần máu thịt của mình. Mẹ hồi hộp không biết con trông như thế nào? Con sẽ giống ai nhỉ? Mẹ thì luôn ao ước là con trai sẽ giống hệt bố. Vì bố con rất hiền và dễ thương và yêu mẹ rất nhiều.
Mất 6 tiếng trong phòng hồi sức là một khoảng thời gian bất tận, vì chẳng có việc gì để làm, chẳng liên lạc được với ai và càng sốt ruột muốn gặp con. Mẹ nhìn đồng hồ liên tục, giết thời gian bằng cách nói chuyện với một cô bệnh nhân bên cạnh và nghĩ miên man về con. Mẹ hình dung ra mẹ sẽ chăm con thế nào, dỗ con làm sao khi con khóc, mẹ nhớ lại những kinh nghiệm mà mẹ đã học hỏi được từ những người đi trước và từ kinh nghiệm chăm trẻ lúc mẹ còn là sinh viên trọ học ở nhà bà Cảnh. Mẹ không bao giờ có thể hình dung rằng việc chăm sóc 1 em bé sơ sinh là vất vả gian nan thế nào. Cho đến lúc ấy, mẹ mới thấm thía câu nói: nuôi con mới biết công lao mẫu tử. Và mẹ thương bà ngoại vô cùng.
Rồi 6 tiếng đồng hồ trôi qua, mẹ được đưa về phòng đã đặt trước. Lúc này thì cơn đau do hết thuốc tê bắt đầu đến. Cả nhà mừng cuống quýt lên lúc mẹ được đưa về phòng. Ai cũng xúm vào hỏi mẹ có đau không. Mẹ cười, không đau, không mệt. Chỉ sốt ruột muốn gặp con. Rồi cô y tá cũng trao con cho bà nội bế về phòng sau khi đã tiêm cho con 1 mũi viêm gan B và Vitamin K. Ôi, cả nhà ai cũng mừng. Nhưng vui mừng hơn cả là bố và mẹ. Mẹ đã phải rất kiềm chế để không khóc trước mặt mọi người vì xấu hổ (hik hik, lẽ ra chẳng có j phải xấu hổ vào những lúc như thế, nhưng tính mẹ đã vậy rồi). Con nằm gọn lỏn trong bộ quần áo và tã của bệnh viện, ngủ say sưa dù vừa mới khóc toáng lên do bị tiêm. Bà đặt con gần mẹ cho tình cảm dù mẹ bắt đầu đau vết mổ. Lần đầu tiên nghe mọi người gọi “mẹ Nghĩa ơi” mẹ thấy ngượng ngùng thế nào ấy. Vậy là mẹ chính thức làm mẹ rồi à? Ôi, mẹ thực sự chưa quen với từ “mẹ Nghĩa” đâu. Nghe cứ thế nào ấy, hơi hơi xấu hổ nữa chứ. Lạ ghê! 😀 Lại còn “bố Minh” nữa chứ. Mẹ và bố nghe mà cũng thấy buồn cười. Bố thì xót xa và thương mẹ lắm nên cứ cầm tay mẹ mãi không thôi. Lại còn thì thầm “mẹ thằng cu giỏi quá”. Rồi bố chạy ra ngoài, 1 lúc sau mang về 1 bó hoa to đùng tặng mẹ làm cho cô sản phụ nằm giường bên cạnh cũng phải ghen tị và mọi người ai cũng khen bố là tâm lý. Đấy, bố và con đã làm mẹ tự hào như thế đấy.
Đến tối thì 2 cô bạn thân Hà và Quỳnh Anh của mẹ vào thăm 2 mẹ con. Mẹ nở từng khúc ruột khi các cô ấy khen mẹ con mình giỏi. Hihi. Tự hào lắm chứ. Ít
ra mẹ cũng làm mẹ trước mà. Cô Quỳnh Anh còn ghen tị: “Sao mày xấu thế mà đẻ con xinh thế hả Nghĩa”. :-))
Rồi vợ chồng chú Hùng bạn thân bố đến. Chú Hùng thì đùa gọi con là “con mổ chứ không phải con đẻ”. Ak ak… Cô Hiền vừa nhìn thấy đã thốt lên: “em này nhiều tóc thế”. Hihi, chả là mới sinh mà tóc con đã dài chờm qua tai, đen xì và rất dày. Kinh nghiệm các cụ thì những em bé nào nhiều tóc thì sẽ dễ nuôi hơn những em bé ít tóc mà. Chính vì nhiều tóc quá nên ai cũng bảo con có cái mặt “già đời” như “thanh niên”. :-)) Mẹ tự hào lắm khi con mẹ ai gặp cũng khen (trộm vía trộm vía).
Đêm đầu tiên mẹ con mình nằm cạnh nhau sau hơn 9 tháng chờ đợi. Mẹ muốn ôm con mà đau quá không làm sao được. Sữa mẹ chưa về nên con phải ăn sữa ngoài. Con cứ ngủ thin thít, đến lúc đói thì ngoạc mồm gào toáng lên, nhét cái ti bình vào là mút lấy mút để, xong xuôi lại ngủ như chưa bao giờ khóc trước đó. Cả quá trình ăn không mở mắt lần nào, yêu không thể tả. Mẹ cũng biết là không nên cho con ti bình nhưng với 1 thằng ku háu ăn như con (trộm vía) thì đút thìa chắc sẽ kinh hoàng hơn vì con sẽ khóc to hơn. Đấy, từ bé đã có tính háu ăn giống mẹ rồi đấy 😛
Đêm đầu tiên mẹ đau vết mổ và co tử cung đến toát mồ hôi. Đau kinh hoàng con ạ. Chưa bao giờ mẹ phải chịu cái đau nào kinh khủng như thế. Chỉ nằm yên trong 1 tư thế thì không được vì sẽ dễ bị dính ruột, mà khẽ dịch chuyển thôi thì đau không chịu nổi. Ôi, để có 1 đứa con đúng là không thể dễ dàng. Đến lúc ấy mẹ mới thấy giá trị của việc sinh thường được. Và ai sinh thường được thật là may mắn. Dù lúc chuyển dạ cũng vô cùng đau nhưng sau đó thì lành nhanh. Chứ đau vết mổ khủng khiếp hơn nhiều, vì nó kéo dài rất lâu.
Sáng hôm sau mẹ phải tập đi. Bà ngoại 1 bên, bố Minh 1 bên đỡ mẹ. Mẹ chỉ nhích chân được khoảng 1cm là cùng, vậy mà đau chảy nước mắt. Nhưng mẹ vẫn cố. Vì bác sĩ khuyên là nên tập đi lại sớm thì sẽ nhanh lành vết mổ. Mẹ đi được từ trong phòng ra đến hành lang mà mất 20 phút, nghỉ một lát rồi lại đi vào. Đau thế nào mẹ cũng chịu được hết, vì mẹ biết cái đau đó không là gì với hạnh phúc được làm mẹ. Mẹ nhớ có câu danh ngôn đại loại thế này: người phụ nữ chỉ thực sự trưởng thành khi họ đã làm mẹ. Vậy là con đã giúp mẹ trở thành một người phụ nữ trưởng thành rồi đấy con yêu ạ. Với bố mẹ con là TÌNH YÊU, là HẠNH PHÚC, là LẼ SỐNG, là TƯƠNG LAI, là GIA TÀI, là TẤT CẢ những gì bố mẹ có. Bố mẹ không hề kỳ vọng con sẽ trở thành vĩ nhân, bố mẹ chỉ ao ước con sẽ là 1 đứa con ngoan và khỏe mạnh. Thế là quá đủ cho ước mơ một đời người!